Vào một ngày cách đây 1 năm, chị họ của muoibien hiện sống và làm việc tai Úc gửi cho muoibien 1 email có câu chuyện Marriage.
Đọc
thấy rất hay và thú vị, muoibien xin dịch qua rồi post lên đây để mọi
người đọc, qua đó ai đó cần thực hiện điều gì đó để mái nhà bớt lạnh,
hay bớt gió lung lay ...
When
I got home that night as my wife served dinner, I held her hand and
said, I've got something to tell you. She sat down and ate quietly.
Again I observed the hurt in her eyes.
Suddenly I didn't know how to open my mouth. But I had to let her know what I was thinking. I want a divorce. I raised the topic calmly.
She didn't seem to be annoyed by my words, instead she asked me softly, why?
I avoided her question. This made her angry. She threw away the chopsticks and shouted at me, you are not a man! That night, we didn't talk to each other. She was weeping. I knew she wanted to find out what had happened to our marriage. But I could hardly give her a satisfactory answer; she had lost my heart to Jane. I didn't love her anymore. I just pitied her!
With a deep sense of guilt, I drafted a divorce agreement which stated that she could own our house, our car, and 30% stake of my company.
She glanced at it and then tore it into pieces. The woman who had spent ten years of her life with me had become a stranger. I felt sorry for her wasted time, resources and energy but I could not take back what I had said for I loved Jane so dearly. Finally she cried loudly in front of me, which was what I had expected to see. To me her cry was actually a kind of release. The idea of divorce which had obsessed me for several weeks seemed to be firmer and clearer now.
The next day, I came back home very late and found her writing something at the table. I didn't have supper but went straight to sleep and fell asleep very fast because I was tired after an eventful day with Jane.
When I woke up, she was still there at the table writing. I just did not care so I turned over and was asleep again.
In the morning she presented her divorce conditions: she didn't want anything from me, but needed a month's notice before the divorce. She requested that in that one month we both struggle to live as normal a life as possible. Her reasons were simple: our son had his exams in a month's time and she didn't want to disrupt him with our broken marriage.
This was agreeable to me. But she had something more, she asked me to recall how I had carried her into out bridal room on our wedding day.
She requested that every day for the month's duration I carry her out of our bedroom to the front door ever morning. I thought she was going crazy. Just to make our last days together bearable I accepted her odd request.
I told Jane about my wife's divorce conditions. . She laughed loudly and thought it was absurd. No matter what tricks she applies, she has to face the divorce, she said scornfully.
My wife and I hadn't had any body contact since my divorce intention was explicitly expressed. So when I carried her out on the first day, we both appeared clumsy. Our son clapped behind us, daddy is holding mommy in his arms. His words brought me a sense of pain. From the bedroom to the sitting room, then to the door, I walked over ten meters with her in my arms. She closed her eyes and said softly; don't tell our son about the divorce. I nodded, feeling somewhat upset. I put her down outsidethe door. She went to wait for the bus to work. I drove alone to the office.
On the second day, both of us acted much more easily. She leaned on my chest. I could smell the fragrance of her blouse. I realized that I hadn't looked at this woman carefully for a long time. I realized she was not young any more. There were fine wrinkles on her face, her hair was graying! Our marriage had taken its toll on her. For a minute I wondered what I had done to her.
On the fourth day, when I lifted her up, I felt a sense of intimacy returning. This was the woman who had given ten years of her life to me.
On the fifth and sixth day, I realized that our sense of intimacy was growing again. I didn't tell Jane about this. It became easier to carry her as the month slipped by. Perhaps the everyday workout made me stronger.
She was choosing what to wear one morning. She tried on quite a few dresses but could not find a suitable one. Then she sighed, all my dresses have grown bigger. I suddenly realized that she had grown so thin, that was the reason why I could carry her more easily.
Suddenly it hit me... she had buried so much pain and bitterness in her heart. Subconsciously I reached out and touched her head.
Our son came in at the moment and said, Dad, it's time to carry mom out. To him, seeing his father carrying his mother out had become an essential part of his life. My wife gestured to our son to come closer and hugged him tightly. I turned my face away because I was afraid I might change my mind at this last minute. I then held her in my arms, walking from the bedroom, through the sitting room, to the hallway. Her hand surrounded my neck softly and naturally. I held her body tightly; it was just like our wedding day.
But her much lighter weight made me sad. On the last day, when I held her in my arms I could hardly move a step. Our son had gone to school. I held her tightly and said, I hadn't noticed that our life lacked intimacy.
I drove to office.... jumped out of the car swiftly without locking the door. I was afraid any delay would make me change my mind...I walked upstairs. Jane opened the door and I said to her, Sorry, Jane, I do not want the divorce anymore.
She looked at me, astonished, and then touched my forehead. Do you have a fever? She said. I moved her hand off my head. Sorry, Jane, I said, I won't divorce. My marriage life was boring probably because she and I didn't value the details of our lives, not because we didn't love each other anymore. Now I realize that since I carried her into my home on our wedding day I am supposed to hold her until death do us apart.
Jane seemed to suddenly wake up. She gave me a loud slap and then slammed the door and burst into tears. I walked downstairs and drove away.
At the floral shop on the way, I ordered a bouquet of flowers for my wife. The salesgirl asked me what to write on the card. I smiled and wrote, I'll carry you out every morning until death do us apart.
That evening I arrived home, flowers in my hands, a smile on my face, I run up stairs, only to find my wife in the bed - dead.
My wife had been fighting CANCER for months and I was so busy with Jane to even notice. She knew that she would die soon and she wanted to save me from the whatever negative reaction from our son, in case we push thru with the divorce.-- At least, in the eyes of our son--- I'm a loving husband....
The small details of your lives are what really matter in a relationship. It is not the mansion, the car, property, the money in the bank. These create an environment conducive for happiness but cannot give happiness in themselves. So find time to be your spouse's friend and do those little things for each other that build intimacy. Do have a real happy marriage!
If you don't share this, nothing will happen to you.
If you do, you just might save a marriage.
Many of life's failures are people who did not realize how close they were to success when they gave up.
Suddenly I didn't know how to open my mouth. But I had to let her know what I was thinking. I want a divorce. I raised the topic calmly.
She didn't seem to be annoyed by my words, instead she asked me softly, why?
I avoided her question. This made her angry. She threw away the chopsticks and shouted at me, you are not a man! That night, we didn't talk to each other. She was weeping. I knew she wanted to find out what had happened to our marriage. But I could hardly give her a satisfactory answer; she had lost my heart to Jane. I didn't love her anymore. I just pitied her!
With a deep sense of guilt, I drafted a divorce agreement which stated that she could own our house, our car, and 30% stake of my company.
She glanced at it and then tore it into pieces. The woman who had spent ten years of her life with me had become a stranger. I felt sorry for her wasted time, resources and energy but I could not take back what I had said for I loved Jane so dearly. Finally she cried loudly in front of me, which was what I had expected to see. To me her cry was actually a kind of release. The idea of divorce which had obsessed me for several weeks seemed to be firmer and clearer now.
The next day, I came back home very late and found her writing something at the table. I didn't have supper but went straight to sleep and fell asleep very fast because I was tired after an eventful day with Jane.
When I woke up, she was still there at the table writing. I just did not care so I turned over and was asleep again.
In the morning she presented her divorce conditions: she didn't want anything from me, but needed a month's notice before the divorce. She requested that in that one month we both struggle to live as normal a life as possible. Her reasons were simple: our son had his exams in a month's time and she didn't want to disrupt him with our broken marriage.
This was agreeable to me. But she had something more, she asked me to recall how I had carried her into out bridal room on our wedding day.
She requested that every day for the month's duration I carry her out of our bedroom to the front door ever morning. I thought she was going crazy. Just to make our last days together bearable I accepted her odd request.
I told Jane about my wife's divorce conditions. . She laughed loudly and thought it was absurd. No matter what tricks she applies, she has to face the divorce, she said scornfully.
My wife and I hadn't had any body contact since my divorce intention was explicitly expressed. So when I carried her out on the first day, we both appeared clumsy. Our son clapped behind us, daddy is holding mommy in his arms. His words brought me a sense of pain. From the bedroom to the sitting room, then to the door, I walked over ten meters with her in my arms. She closed her eyes and said softly; don't tell our son about the divorce. I nodded, feeling somewhat upset. I put her down outsidethe door. She went to wait for the bus to work. I drove alone to the office.
On the second day, both of us acted much more easily. She leaned on my chest. I could smell the fragrance of her blouse. I realized that I hadn't looked at this woman carefully for a long time. I realized she was not young any more. There were fine wrinkles on her face, her hair was graying! Our marriage had taken its toll on her. For a minute I wondered what I had done to her.
On the fourth day, when I lifted her up, I felt a sense of intimacy returning. This was the woman who had given ten years of her life to me.
On the fifth and sixth day, I realized that our sense of intimacy was growing again. I didn't tell Jane about this. It became easier to carry her as the month slipped by. Perhaps the everyday workout made me stronger.
She was choosing what to wear one morning. She tried on quite a few dresses but could not find a suitable one. Then she sighed, all my dresses have grown bigger. I suddenly realized that she had grown so thin, that was the reason why I could carry her more easily.
Suddenly it hit me... she had buried so much pain and bitterness in her heart. Subconsciously I reached out and touched her head.
Our son came in at the moment and said, Dad, it's time to carry mom out. To him, seeing his father carrying his mother out had become an essential part of his life. My wife gestured to our son to come closer and hugged him tightly. I turned my face away because I was afraid I might change my mind at this last minute. I then held her in my arms, walking from the bedroom, through the sitting room, to the hallway. Her hand surrounded my neck softly and naturally. I held her body tightly; it was just like our wedding day.
But her much lighter weight made me sad. On the last day, when I held her in my arms I could hardly move a step. Our son had gone to school. I held her tightly and said, I hadn't noticed that our life lacked intimacy.
I drove to office.... jumped out of the car swiftly without locking the door. I was afraid any delay would make me change my mind...I walked upstairs. Jane opened the door and I said to her, Sorry, Jane, I do not want the divorce anymore.
She looked at me, astonished, and then touched my forehead. Do you have a fever? She said. I moved her hand off my head. Sorry, Jane, I said, I won't divorce. My marriage life was boring probably because she and I didn't value the details of our lives, not because we didn't love each other anymore. Now I realize that since I carried her into my home on our wedding day I am supposed to hold her until death do us apart.
Jane seemed to suddenly wake up. She gave me a loud slap and then slammed the door and burst into tears. I walked downstairs and drove away.
At the floral shop on the way, I ordered a bouquet of flowers for my wife. The salesgirl asked me what to write on the card. I smiled and wrote, I'll carry you out every morning until death do us apart.
That evening I arrived home, flowers in my hands, a smile on my face, I run up stairs, only to find my wife in the bed - dead.
My wife had been fighting CANCER for months and I was so busy with Jane to even notice. She knew that she would die soon and she wanted to save me from the whatever negative reaction from our son, in case we push thru with the divorce.-- At least, in the eyes of our son--- I'm a loving husband....
The small details of your lives are what really matter in a relationship. It is not the mansion, the car, property, the money in the bank. These create an environment conducive for happiness but cannot give happiness in themselves. So find time to be your spouse's friend and do those little things for each other that build intimacy. Do have a real happy marriage!
If you don't share this, nothing will happen to you.
If you do, you just might save a marriage.
Many of life's failures are people who did not realize how close they were to success when they gave up.
------------------
Tôi
về đến nhà đêm hôm đó khi vợ tôi dọn bữa ăn tối, tôi nắm lấy tay cô và
nói, tôi có một một chuyện muốn nói cho em biết. Cô ngồi xuống, lặng lẽ
ăn. Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt cô.
Tự
nhiên tôi không biết làm thế nào để mở miệng nhưng tôi phải nói cho cô
ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ. Tôi muốn ly dị. Tôi lên kế hoạch một
cách bình tĩnh. Cô ấy không có vẻ khó chịu bởi những lời tôi nói mà chỉ
hỏi nhỏ: tại sao?
Tôi
tránh câu hỏi của cô. Điều này đã làm cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa
đi và hét vào mặt tôi, anh không phải là người đàn ông! Đêm đó, chúng
tôi đã không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc. Tôi biết cô ấy muốn tìm
hiểu điều gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó
đưa ra được câu trả lời thỏa đáng, cô đã mất đi trái tim của tôi . Tôi
không yêu cô ấy nữa. Tôi chỉ thương hại cô ấy!
Với
một ý thức sâu sắc về tội lỗi, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy có thể
sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần của công ty tôi. Cô nhìn vào
nó và sau đó xé nó ra từng mảnh. Người phụ nữ đã trải qua mười năm cuộc
sống của cô với tôi đã trở thành một người xa lạ. Tôi cảm thấy tiếc cho
thời gian lãng phí, các nguồn lực của mình và năng lượng nhưng tôi
không thể lấy lại. Tôi đã nói với cô ấy: tôi yêu Jane rất nhiều. Cuối
cùng cô ấy òa khóc trước mặt tôi, đó là những gì tôi mong đợi đã đến.
Giờ đây, tiếng khóc của cô đã thực sự là một khẳng định chắc chắn ý
tưởng ly hôn dù nó đã ám ảnh tôi trong nhiều tuần.
Ngày
hôm sau, tôi về nhà rất muộn và thấy một cái gì đó cúi viết tại bàn.
Tôi không ăn tối, và đi thẳng vào phòng ngủ rồi ngủ thiếp đi rất nhanh
bởi vì tôi đã quá mệt mỏi sau một ngày sôi động với Jane.
Khi tôi tỉnh dậy, cô ấy vẫn ngồi ở bàn viết. Tôi không quan tâm nên tôi trở mình và ngủ tiếp.
Trong
buổi sáng, cô trình bày điều kiện ly hôn của cô: cô không muốn bất cứ
điều gì từ tôi, nhưng cần thông báo một tháng trước khi ly hôn. Cô ấy
yêu cầu rằng trong một tháng đó cả hai chúng tôi đấu tranh để sống như
bình thường một cuộc sống càng tốt. Lý do cô đưa ra đơn giản: con trai
của chúng tôi sẽ trải qua kỳ thi của mình trong thời gian một tháng và
cô không muốn phá vỡ cuộc hôn nhân của chúng tôi ngay lúc này.
Điều
này thật dễ chịu với tôi. Nhưng cô đã có một điều kiện, cô ấy yêu cầu
tôi nhớ lại cách tôi đã bế nàng vào phòng cô dâu trong ngày cưới của
chúng tôi.
Cô ấy yêu cầu rằng vào buổi sáng mỗi ngày trong tháng, tôi phải bế cô ấy từ phòng ngủ của chúng tôi đến trước cửa trước. Tôi nghĩ rằng cô phát điên. Chỉ cần cô đồng ý ly hôn, tôi chấp nhận yêu cầu kỳ quặc đó của cô.
Cô ấy yêu cầu rằng vào buổi sáng mỗi ngày trong tháng, tôi phải bế cô ấy từ phòng ngủ của chúng tôi đến trước cửa trước. Tôi nghĩ rằng cô phát điên. Chỉ cần cô đồng ý ly hôn, tôi chấp nhận yêu cầu kỳ quặc đó của cô.
Tôi đã nói với Jane về điều kiện ly hôn của vợ tôi. Cô ấy cười to và nghĩ rằng nó là vô lý. Không có vấn đề, cô nói khinh bỉ.
Vợ
tôi và tôi đã không có bất kỳ liên hệ về cơ thể từ khi tôi quyết định
ly hôn của tôi được bày tỏ một cách rõ ràng. Vì vậy, khi tôi bế cô ấy
vào ngày đầu tiên, cả hai chúng tôi xuất hiện vụng về. con trai vỗ tay
theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con làm cho
tôi có một cảm giác đau đớn. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó đến
cánh cửa, tôi đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và
nói nhẹ nhàng, không nói gì cho con của chúng tôi về ly hôn. Tôi gật
đầu, cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cửa xuống thềm cửa. Cô ấy đứng đó
chờ xe buýt để làm việc. Tôi lái xe một mình đến văn phòng.
Vào
ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đã hành động một cách dễ dàng hơn nhiều.
Cô ấy dựa vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của
mình. Tôi nhận ra rằng tôi đã không nhìn người phụ nữ này một cách cẩn
thận trong một thời gian dài. Tôi nhận ra cô ấy không còn trẻ nữa. Có
nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt của cô, mái tóc của cô đã ngả màu! cuộc
hôn nhân của chúng tôi đã lấy đi nhiều niềm vui của cô. Một phút tự nhủ,
tôi đã làm được gì cho cô ấy?
Vào
ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi cảm thấy một cảm giác thân mật
trở lại. Đây là người phụ nữ đã dành mười năm của cuộc đời mình cho tôi.
Vào
ngày thứ năm và thứ sáu, tôi thấy thân mật trìu mến hơn. Tôi đã không
nói với Jane về việc này. Nó đã trở thành dễ dàng hơn để thực hiện việc
bế cô ấy mỗi sáng. Có lẽ tập luyện hàng ngày làm cho tôi mạnh mẽ hơn.
Cô
ấy được lựa chọn những bộ trang phục để mặc vào mỗi buổi sáng cách phù
hợp nhất, nhưng không thể cảm thấy vừa ý. Sau đó, cô ấy thở dài, tất cả
các trang phục của cô ấy đã quá rộng. Tôi đột nhiên nhận ra rằng cô đã
gầy đi, đó là lý do tại sao tôi có thể mang cô ấy dễ dàng.
Đột
nhiên, tôi cảm thấy nhói đau ... cô đã chôn vùi rất nhiều đau đớn và
cay đắng trong tim. Theo phản xạ, tôi đưa tay ra và chạm vào đầu cô.
Con
trai chúng tôi chạy đến và cho biết: cha, đã đến lúc mang mẹ ra ngoài.
Theo cậu, nhìn thấy cha bế mẹ ra đã trở thành một phần thiết yếu của
cuộc sống của mình. Vợ tôi vẫy con trai của chúng tôi đến gần và ôm nó
thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng tôi có thể thay đổi tâm trí của
tôi ở phút cuối cùng. Sau đó tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng
ngủ qua phòng khách, hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ
nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, nó cũng giống như ngày cưới
của chúng tôi.
Tuy
nhiên, trọng lượng của cô ấy nhẹ hơn nhiều làm tôi buồn. Vào ngày cuối
cùng, khi tôi ôm cô ấy trong vòng tay của tôi, tôi hầu như không thể di
chuyển một bước. Con trai chúng tôi đã đi đến trường. Tôi ôm cô ấy thật
chặt và nói: tôi đã không nhận thấy rằng cuộc sống của chúng ta thiếu sự
quan tâm thân mật.
Tôi lái xe đến văn phòng ... nhảy ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cửa. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ sẽ làm cho tôi thay đổi tâm trí của tôi ... Tôi bước lên tàu. Jane mở cửa và tôi nói với cô ấy, Xin lỗi, Jane, tôi không muốn ly hôn nữa.
Tôi lái xe đến văn phòng ... nhảy ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cửa. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ sẽ làm cho tôi thay đổi tâm trí của tôi ... Tôi bước lên tàu. Jane mở cửa và tôi nói với cô ấy, Xin lỗi, Jane, tôi không muốn ly hôn nữa.
Cô
nhìn tôi, ngạc nhiên, và sau đó chạm vào trán tôi: Anh có bị sốt không?
Tôi gỡ tay cô ấy ra: Xin lỗi, Jane, tôi đã nói, tôi sẽ không ly dị.
Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và tôi đã không tôn
trọng các chi tiết của cuộc sống chúng tôi, không phải vì chúng tôi
không còn yêu nhau nữa. Bây giờ tôi nhận ra rằng kể từ khi tôi đã bế
nàng vào nhà tôi vào ngày cưới của chúng tôi phải giữ mình cho đến khi
cái chết làm chúng tôi xa nhau. Jane dường như choàng tỉnh. Cô ấy đã cho
tôi một cái tát và sau đó đóng sầm cửa lại và bật khóc. Tôi xuống cầu
thang và lái xe đi.
Ghé
tiệm hoa bên đường, tôi đặt một bó hoa cho vợ tôi. Cô bán hàng hỏi tôi
những gì viết trên thẻ. Tôi mỉm cười và viết: tôi sẽ bế em ra, vào mỗi
sáng cho đến khi cái chết làm chúng ta xa nhau.
Tối
hôm đó tôi về đến nhà, hoa trong tay tôi, một nụ cười trên khuôn mặt
của tôi, tôi chạy lên cầu thang, chỉ để tìm vợ trên giường - đã chết.
Vợ tôi đã bị ung thư trong nhiều tháng và tôi đã rất bận rộn với Jane thậm chí cũng thông báo cho cô ấy nữa. Vợ tôi biết rằng cô sẽ chết sớm và cô ấy muốn con trai chúng tôi có ít nhất phản ứng tiêu cực với tôi trong trường hợp chúng tôi không còn sống bên nhau. Trong mắt của con trai của chúng tôi … Tôi là một người yêu thương vợ …
Vợ tôi đã bị ung thư trong nhiều tháng và tôi đã rất bận rộn với Jane thậm chí cũng thông báo cho cô ấy nữa. Vợ tôi biết rằng cô sẽ chết sớm và cô ấy muốn con trai chúng tôi có ít nhất phản ứng tiêu cực với tôi trong trường hợp chúng tôi không còn sống bên nhau. Trong mắt của con trai của chúng tôi … Tôi là một người yêu thương vợ …
Các
chi tiết nhỏ của cuộc sống chúng ta là những đièu thực sự quan trọng.
Nó không phải là biệt thự, xe hơi, tài sản, tiền trong ngân hàng… Một
môi trường thuận lợi cho hạnh phúc duy trì và tồn tại không phải chỉ
hạnh phúc cho bản thân mình. Vì vậy, thời gian để tìm được người vợ hoặc
chồng của bạn và thực hiện những việc nhỏ cho mỗi giờ phút sống bên
nhau là xây dựng sự thân mật. Đó là một cuộc hôn nhân thực sự hạnh phúc!
Nếu bạn không chia sẻ, không có gì sẽ xảy ra với bạn.
Nếu bạn làm thế, bạn chỉ cần có một cuộc hôn nhân.
Nhiều người thất bại trong cuộc sống là những người đã không nhận ra khoảng cách giữa họ khi họ bỏ cuộc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét