Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

CHIM ÉN và THI NHÂN


Gặp nhau chốn lao tù, sau khi tâm sự với nhân vật trữ tình, tác giả chỉ trong một đêm đã xuất thần được gần 60 khổ thơ. Buổi sáng hôm đó, tác giả-người bạn tù đưa tặng thi nhân tập thơ kỳ lạ, từ đó hai người hai ngả dòng đời. Cho đến nay, thoắt đà 50 năm, nay không biết tác giả trôi giạt phương nào. Nhân vật trữ tình trong tác phẩm cũng đã qua cái tuổi xưa nay hiếm, nhiều lúc ngẫm lại cũng như một phép lạ: nổi trôi gần 17 năm hết nhà lao này, nhà tù kia, hơn 20 năm chật vật kiếm sống, qua tay hàng chục con người, mà giờ đây nó lại nằm trong ngăn bàn làm việc của ông. 
Nếu có thể, một ngày nào đó hữu duyên, hy vọng tác giả sẽ gặp lại Thi Nhân, âu cũng là niềm cảm mến tài hoa và thân ái giành cho nhau. 
                                                                   MB.
P/s: Một ngày nào đó, nếu tác giả của Chim Én và Thi nhân đọc lại được những giòng này, xin hãy liên lạc với MB để Thi nhân mong muốn được gặp lại tác giả Hoàng Thiên Năng - bút danh Hoàng Thiên Tử. 
Trân trọng! 


 
Nắng xuân ơi hong vàng tươi lá lúa
Gió mai lành ướp mát đòng tơ
Hòa không gian gieo những vần thơ
Rung nhạc điệu cho Én bay Én hát.

Én của mây trời tình dào dạt
Mang hương xuân tươi mát cho đời
Cho hương hoa tắm nắng vàng tươi
Cho mạch đất xanh chồi lộc mới.

Én mùa xuân như thầm nhắc gọi
Cho thi nhân thêm xao xuyến bâng khuâng
-“ Thi nhân ơi! có thấy mùa xuân
đến rồi đó trên hoa trên lá”

Sao ánh mắt thi nhân kỳ lạ
Cười với xuân mà lạnh hàng môi
Hay Thi nhân đã ngán cuộc đời?
Không! “Hy vọng và luôn hy vọng”.

Đấy mục đích mà trong cuộc sống
Én đợi hoài để dệt mộng đêm xuân
Cả cuộc đời dành chỉ một Thi nhân
Niềm diễm phúc huy hoàng vĩnh viễn.
  
Kìa bầu trời dải mây hồng quyến luyến
Gọi Én đi gieo tiếng mùa xuân
Phút giây thôi! Kìa hỡi Thi nhân
Sao không nói? Bao lần không nói?”

“- Én yêu ơi! Có bao giờ Én đợi
Khi đời ta bước khỏi nơi đây
để đời ta sải cánh tung bay
Cùng với Én làm Mùa Xuân Đẹp”

Chân ta mở mà như cùm kẹp
Đành lặng nhìn Én dạo trời xuân
Ước ao dù trăm, vạn, triệu lần
Cũng không được! Én ơi có biết?

Từ buổi ấy không hề hối tiếc
Trái tim ta nặng những ân tình
Thuở ban đầu dâng sức sống thanh xuân
Ta đã gửi cho ai Én nhỉ?”

Kìa ai hát bản Tình Ca tế nhị
Giữa mối tình Chim Én với Thi nhân
Một mối tình làm sang cả mùa xuân
Đẹp lộng lẫy như áng văn thần thoại.

Ngày xưa Én còn thơ dại 
Cũng như ngàn vạn trẻ tung tăng 
Tuổi thơ ngây trong đẹp buổi trăng rằm 
Và Én dại theo trăng tròn tung cánh. 

Ánh mắt sáng như trời sao lấp lánh 
Nụ cười xinh quyến rũ tuyệt vời 
Én lớn theo nhịp thời gian trôi 
Và biết dệt cho đời 
       Những dải lụa mầu 
                   Xanh, vàng, tím, đỏ…” 

“Thì trần gian những cô gái nhỏ 
Dệt cho đời niềm hạnh phúc ấm êm 
Bàn tay ngoan nhanh những mũi kim 
Nhưng dệt cuộc sống bằng len mậu dịch. 

Cô cũng hát khúc tơ lòng tha thiết 
Còn dệt cho người tình 
         Những mầu: đỏ, tím, vàng, xanh 
Trên không trung đâu phải Én vô tình 
Én cũng dệt những mầu: 
         Xanh, tím, vàng, đỏ…” 

Én còn dệt cho đời thêm rực rỡ 
Những ngày xanh đẹp mãi tuổi đôi mươi 
Tiếng Én ca như suối nước nơi nơi 
Vui như bản nhạc: 
         Bước vào đời buổi sáng. 

Én! 
Phải chăng là đề tài rung cảm 
Cho Thi nhân thêm lãng mạn con tim 
Nói đi! Có phải buổi đầu tiên 
Én đã đến với Thi nhân lần thứ nhất? 

Không riêng chỉ mối tình bất diệt 
Hay đổi lòng khăng khít vô biên 
Mà yêu nhau còn vì một hướng lên 
Đường Chân lý và Đức Tin vĩnh viễn. 

Rồi năm tháng dần qua tiếp diễn 
Tình nồng thắm giữa Én và Thi nhân 
Nhớ không em! Tiếng hát xứ An Tân 
Đẹp sang như Thiên thần rực rỡ 

Cuộc sống càng tươi mầu kỳ lạ 
Thi nhân còn ấp mộng yêu thương 
Dù nơi đây hay trên vạn nẻo đường 
Vẫn thầm nhắc: 
-      Én là dòng thơ đẹp! 

Thầm ao ước nhưng đêm trăng dịu mát 
Đi bên nhau tay ấm lửa tâm tình 
Kìa không trung đôi nhạn sát bay quanh 
Xích lại gần vì trời gió thổi lạnh. 

Thi nhân muốn mình là đôi cánh 
Rộng bao la che Én lúc mưa sa 
Muốn đời mình là vạn mầu hoa 
Cho Én lượn, Én ca, Én hát. 

Trần gian ơi liệu ai có biết! 
Tâm hồn ta trong tiếng Én ca 
Trong mắt ta có một cánh hoa 
Én là cánh hoa đẹp nhất. 

Cả cuộc sống tươi mầu thanh khiết 
Với mối tình Én thật thần tiên 
Nhớ đêm nào. Ôi có một đêm 
Én đậu lại bên tình bếp lửa. 

Câu chuyện tàn đêm còn như dang dở 
Én đã ngủ rồi 
          trong hơi thở Thi nhân 
Én đã ngủ rồi 
         trong hơi thở thần tiên! 
Yên lặng quá dù là hơi thở. 

Không dám động sợ Én bừng giấc ngủ 
- Suốt đêm qua Én thức nhiều rồi 
Lòng Thi nhân như chiếc tao nôi 
Ru Én ngủ trong duyên tình đẹp đẽ.

Bỗng sát đôi môi Thi nhân nhè nhè… 
Én bàng hoàng âu yếm hỏi Thi nhân 
-  Anh làm chi để Én phải giật mình
-  Anh muốn gởi “vì sao” trên mắt Én! 

Những con mắt say tình âu yếm 
Những vì sao đổi lấy những vì sao 
Tình Thi nhân đẹp sang ánh quang hào 
Cùng đời Én duyên tình tha thiết 
Ai dám bảo mối tình không khăng khít 
Và đời đời không hưởng mộng bình yên. 
=+=

Có đôi lúc khi con tim bé lại

Một cái gì ích kỷ ở Thi nhân

Ngờ vực lòng ai?

         Nhưng chóng phai dần

Lửa thương mến lại về trong họ.

Ôi cuộc sống trào lên khắc khổ

Muốn đốt tàn Chân Lý của Thi nhân

Vẫn hiên ngang, vẫn vững những bước chân

Mắt vẫn ngước đón niềm tin sán lạn.



Không phải mộng hão huyền khô cạn

Mà vì lửa rực cháy của con tim

Một bàn tay ghê rợn của bóng đêm

Muốn bóp nghẹt Thi nhân gục ngã.



Từ buổi ấy úa sầu tàn tạ

Hung thần luôn mang giấu chàng đi

Ngỡ ngàng ôi lúc chia ly

Giờ đây biết nói những gì Én ơi!



=+=



Những đêm lời xoắn xuýt lời

-      Quên đi nhé! Én ơi thương mến.

Đời ta như con thuyền còn xa bến

Hung thần giam bết đến bao giờ

         Sẽ lại cập bến xưa… Én nhỉ?



Ta không muốn dù lòng ta ích kỷ

Để đời Én dần nhạt sắc thanh xuân

Chơ Thi nhân?! Ôi đợi Thi nhân

Thôi Én nhé! Đành quên đi Én nhé!



Én im lặng, rôi cúi đâu đáp khẽ

Tùy Thi nhân Én chỉ…chỉ…mà thôi.

Nước mắt quanh m làm ứa nghẹn lời

Én chỉ nói tuy mới là: một nửa

Một nửa…và rồi không nói nữa

Nhưng Thi nhân hiểu trọn…nửa sau

Nơi con tim vương vấn những buồn đau

Vẫn nhắc lại:

         đừng quên ta Én nhé!



Từ ấy xa đi, hai tâm hồn trẻ

Lòng muốn xa, tình xích lại gần hơn

Quên làm sao… Ôi cánh Én mùa xuân

Bóng muôn thuở trong đường tim khối óc.



Trong cuộc sống cùm gông trói buộc

Thấy Én bay trong mộng lại dần vui

Ánh sang két xô tưởng ánh sang bầu trời

Có cánh Én tỏ tình êm ấm.



Ơi Én! E tiếp muôn sức sống

Cho tiếng thơ thêm thăm yêu thương

Cho dòng thơ trong sáng kiên cường

Cho hồn thơ trọn tình sáng đẹp.



Ơi Én và Thi nhân bất diệt

Bài thơ tôi liệu viết tiếp sao đây

Khi tình ai chưa nhạt …còn say

Nó vẫn thắm… nhưng có gì …lỡ dở.



Hay triết lý cuộc đời là thế

Câu chuyện tình bỏ dở… vẫn hay hơn

Thì mối tình giữa Én với Thi nhân

Nay lỡ dở cho ngày mai… vĩnh viễn.



Ơi Én! Ơi Thi nhân!

         Người bạn đường thân thiết

Bản nhạc vào đời thôi thúc gọi lòng ta

Viết đôi dòng giữa những mùa hoa



Mùa hoa của Thi nhân và Én.

Biết nói gì đây?

         khi nhịp lòng xao xuyến

Quyện theo hoa bướm vờn bay

Mang cho đời những mạch sống mê say



Như mối tình Thi nhân và Én.

Tưởng đã không… mà tình quyến luyến

Cách xa nhau mà cứ đến gần nhau

Tưởng không xuân ma xuân cứ thắm mầu



Giữa lòng Én và Thi nhân là một.

Ôi câu chuyện tình tha thiết

Viết trong đêm như viết trong mơ

Bừng mắt ra chỉ thấy nắng xuân về




Chẳng đẹp lắm trên cành bàng trụi lá.

Trước mắt chỉ một màu tàn tạ

Bướm chim không! Hoa lá cũng không!

Chỉ còn đây Thi sĩ tựa bên song



Vui với hồn xuân giá lạnh.

Bên song sắt cả khối người chết lặng

Nhưng con tim vẫn cháy bùng lên

Đốt lụi tàn những hiu quạnh triền miên

Để viết bài trường ca về Én

Tuy môi lạnh nhưng nụ cười trìu mến

Gửi những vì sao tặng Én đầu xuân

Hi vọng ngập tràn…

                   Ai hiểu nổi Thi nhân?

Ngày mai đến gửi dòng thơ trong mắt.

Những con mắt vui buồn không chớp

Lặng lẽ nhìn bởi ngàn chữ lặng im

Là đề tài cháy bỏng trong tim

Thôi thúc ngan năm cho Thi nhân viết mãi

Không chỉ viết những dòng thơ khắc khoải

Lòng Thi nhân còn sôi nổi

                   Tiếng hát yêu thương,

Tiếng hát tơ tình:

“ Nhớ lắm bao nhiêu chuyện chúng mình!

“ Dở dang khó nói, khó làm thinh

“ Tình đâu Én hỡi hay chăng nhỉ

“ Ở mỗi trái tim mấy mối tình?

“ Ao ước mai đây có hai người

“ Duyên tình thắm đượm ở tương lai

“ Đời nghèo… Én nghĩ tạ sao nhỉ

“ Hay thấy Thi nhân vội tránh hoài,

“ Ao ước vô biên chuyện ngày về

“ để cùng chắp lại mối duyên thơ

“ Én ơi ngày ấy còn không nhỉ

“ Tiếng hát âm vang giữa nhà thờ?

“ không hiểu lâu nay có nhiều đêm

“ từ trong ảo mộng cũng gặp em

Bàng hoang tay nắm tay ta gọi

“ ơi Én ngàn năm chẳng quên em

“ Ơi Én ngàn năm sóng trong tim.

“ngàn năm vẫn chỉ có mình em

“ Hung thần dù bóp trong máu lửa

“ Ta vẫn chờ em vẫn yêu em.

“ Chưa có phút nào trong xà lim

“ Mà ta rạo rực cả buồng tim

“ Như buổi xuan này ta nhớ Én

“ Nhớ cả những gì xưa chót quên.”

Tiếng hát Thi nhân lặng yên rồi

Mà sao ánh lửa sang đêm vơi

Có Thi nhân, Én đùa trong nắng

Môi sát đôi môi… sang mắt cười!
=+=
Ơi Én!
         Ơi Thi nhân!
                   Ta người bạn đời tù tội.
Vf yêu hoa, mến Én với Thi nhân
Và nghề đời chưa phải thơ văn
Chẳng tìm được tiếng thơ thần diệu nhất.
Ta chỉ có một tâm hồn rất thật
Gửi Thi nhân và Én của mùa xuân
Hy vọng vô vàn
                   Ơi Én với Thi nhân.

                                               §ªm giao thõa nh©m dÇn 1962
                                                     Hoµng thiªn n¨ng


 
                                              

Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011

Nhà ảo thuật biến Có Thành Không và câu chuyện nước Vệ.



 
 
 
 
Nhà ảo thuật gia lừng danh thế giới trình diễn một màn đặc sắc, có một không hai. Đó là bên xứ  Cờ Hoa có một bức tượng nữ thần Tư Do rất lớn. Trước mắt bao nhiêu khán giả, nhà ảo thuật làm tượng Nữ Thần cao hàng trượng, nặng hàng vạn vạn cân ấy biến mất.

Thiên hạ ai cũng lè lưỡi,lắc đầu khen là kỳ tài trong thiên hạ. Nhưng riêng có một người nhỏ bé, tóc đen, mắt đen xem cảnh ấy chỉ cười nhếch mép. Người bên cạnh mới hỏi.

- Ông xem mà không thấy tài giỏi đến lạ lùng sao ?

Người nhỏ bé, tóc đen nói.

- Chuyện thường, đây là phép Biến Có Thành Không, những việc như thế quan lại nước tôi từ hàm lý trưởng trở nên cũng dễ dàng làm được. Từ một miếng đất, ngồi chùa chỉ nhoáng cái là không còn nữa , các loại tài sản chung như bức tượng này ở nước tôi biến mất hàng ngày. Mà chúng đã biến là không bao giờ trở lại.

Người kia phục lắm, mới vái dài.

- Thật là xứ sở lắm anh tài phép thuật cao siêu, ở đây chỉ tài sản chung như bức tượng kia chỉ biến đi vài giây là thiên hạ nể vì lắm rồi.

Người tóc đen khoa tay cắt ngang.

- Thế có gì là ghê gớm , còn phép Biến Không Thành Có nữa cơ.

Người nghe kinh hãi, thán phục đến muôn phần bèn hỏi.

- Có biến thành không đã là ghê, không có tí gì mà biến thành có thì dân chúng tôi chưa nghe thấy bao giờ.

Người tóc đen nhìn quanh, kẻ kia biết ý vội kéo cái ghế cho hắn ngồi, đoạn đưa trầu thuốc ra mời. Bấy giờ an tọa vững vàng, người nhỏ bé tóc đen đằng hắng chậm rãi nói.

- Phép biến không thành có thì nhiều,để cai trị đất nước  chúng tôi thường dùng phép ấy. Tức là biến kẻ không có tội thành có tội, khiến kẻ ấy điêu đứng ,phải làm tấm gương cho những đứa khác nhìn mà phải e sợ. Ví dụ nước tôi người ta thường hay mang chiếc áo có hàng chữ ủng hộ ngư dân. Triều đình chúng tôi kết tội chúng là bọn phản loạn.

Người kia ú ớ.

- Sao mà kết tội được.

Người tóc đen nói.

- Thế mới cần đến phép biến không thành có, này nhé đầu tiên chúng tôi phái công sai cứ đi theo kẻ mặc áo đó. Ba hoặc bốn công sai ngày đêm quan sát kẻ mặc áo đi đâu, làm gì. Đi nửa kín, nửa hở, ra vẻ theo dõi bí mật nhưng lại đôi lúc làm bộ vô tình cho kẻ ấy thấy công sai đang theo sát. Kẻ ấy trong lòng lúc đầu còn vững vàng nghĩ mình không làm gì sai trái, nhưng lâu ngày bị  theo dõi, tâm thần bắt đầu bấn loạn, tự nghi hoặc là chắc cái áo này có vấn đề gì mới gây chú ý của triều đình. Trong khi các công sai theo dõi, đứng rình rập quanh nhà thỉnh thoảng lộ cho hàng xóm chung quanh nhà kẻ ấy là công sai triều đình đang dò la. Rồi cứ theo phép ấy hàng xóm bạn bè kẻ ấy thế nào cũng phải nghĩ, chắc tên ấy phạm tội gì chứ đó. Khi thiên hạ bắt đầu hoài nghi tên ấy có tội, lúc này chúng tôi sẽ cho người mang giấy triệu áp tải tên ấy lên phủ quan. Ở phủ quan công sao hỏi tên ấy về những ngày mặc áo thì đi những đâu, làm những gì. Nếu tên ấy phản ứng thì công sai sẽ từ tốn giải thích- Chúng tôi không nói anh có tội, mà mời anh lên để làm rõ sự việc, anh phải có trách nhiệm hợp tác giúp đỡ triều đình. Cứ thế công sai nước chúng tôi cứ theo dõi, chốc lại triệu lên hỏi, rồi đến chỗ làm của hắn hỏi chủ hắn, đồng nghiệp hắn là hắn mặc áo để làm gì, đành rằng ủng hộ ngư dân, nhưng cần phải làm rõ hắn đi đâu, mặc áo vào ngày nào, đến chỗ làm nói gì... cứ kiên trì gây dư luận về chiếc áo như thế. Rồi một ngày chúng tôi cho người đóng giả làm bọn phiến loạn tung hô cái áo ấy là biểu tượng chống sự hèn nhát của chính quyền, không bảo vệ ngư dân, hãy đứng lên lật đổ chế độ.

Người nghe rụng rời thốt.

- Nếu thế kẻ mặc áo là tay trong , là nội gián à ?

Người tóc đen gật đầu

- Chính thế, liệu kẻ ấy cãi thì ai tin là hắn không có tội.

Người nghe hỏi.

- Anh ở xứ nào mà lắm chuyện quái dị như vậy.

Người kia nói

- Tôi ở nước Vệ, vì nước tôi lắm chuyện kỳ dị như vậy, nên dân gian mới có tập Đại Vệ Chí Dị để chép lại những chuyện kỳ quái mà ít nơi nào có được.