Anh nói: Anh sợ
Em thấy tim mình nhói đau
Phải chăng em là cớ vấp phạm cho anh?
Em đã rời xa anh trong lúc em cần anh nhất
Anh đã đi mang thêm một vết thương
Em nhẹ lòng bớt đi một ân tình.
Thực ra anh biết chúng ta phải đi chung một con đường
Nhưng chất liệu giới hạn nên sợ,
Mong ngày nào đó anh can đảm chấp nhận.
Em không thể đem phân tích một lý lẽ rành mạch như anh
Em chỉ biết sống và yêu
Lý lẽ của em đơn giản và mỏng manh:
Yêu và hướng về Sự Sống
Dù có bị thương nhưng không thể chết
.
Nguyện cầu anh bình an!
Muối biển ơi anh thích bài thơ này!
Trả lờiXóaHì, hồi đó viết xong bài này, em cũng chẳng cho đó là thơ, nhưng anh Thái Thanh thích nó và gọi là thơ
Trả lờiXóaanh chờ mãi nhưng em không đến
Trả lờiXóađà lạt buồn mong ngóng người ơi !
hic hic, anh ơi, theo như kế hoạch, đoàn đi chính xác gồm 3 người em, Đặng Kim Thoa và anh Thái Thanh. Nhưng sau đó, Hai người kia đều bận vì có việc đột xuất, hihi, còn em một mình con đường không biết đi đâu về đâu?
Trả lờiXóaĐà lạt ơi! bao giờ được nhỉ?