- Năm ấy, trên cánh rừng hoang vu, chỉ còn trơ trọi lại những cánh tay gầy gò khẳng khiu. Mùa màng đã thu hoạch xong, người nông dân có người vui, kẻ buồn trước thành quả lao động và ơn trời đem lại. Nói chung, họ đã trở về gia đình và không còn nghĩ đến cánh rừng đó nữa.
- Cánh rừng im lìm chìm vào mùa đông dài phẳng lặng, đợi chờ mùa xuân đánh thức. Nhưng năm đó, giữa màn đêm tuyết sương, một ngôi sao sáng xuất hiện. Tiếng nhạc du dương văng vẳng, tiếng sáo mục đồng lâng lâng, cánh rừng có một vị khách đi qua. Lặng lẽ. Khu rừng bỗng cảm thấy tim mình ấm lên! Tuyết không ngừng rơi. Màn đêm vẫn xam xám một màu.
- Hạnh phúc đơn sơ khi thấy mình không còn đơn côi!
Thứ Năm, 8 tháng 9, 2011
MÙA ĐÔNG NĂM ẤY
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét