Giữa bản hùng ca, cần một khoảng lặng cho hồn thêm sâu,
Giữa bão giông, có mắt bão yên bình,
Giữa dòng đời hối hả, cần một khoảng lặng ... để tìm lại chính mình.
Giữa muôn ngàn ước muốn, con ước muốn Ngài chiếm lĩnh: Này con đây!
==========
Lâu lắm rồi, cứ đi loanh quanh mãi mà không trở lại ngôi nhà ấm áp này! Mùa đông lạnh cứng cả con tim. Dường như cái hoang lạnh của rừng núi khiến nó lạc bước không về nhà. Tuy không đèn hoa, không lung linh nhưng được cởi bỏ những thứ khoác trên người làm nó nhẹ nhàng hơn. Mong ước của nó có xa xôi đâu nhỉ, sao khó đến thế? Nó tiếc cho cuộc gặp đó đã lấy đi suy nghĩ của kiếp người để lại sự ngây ngây đến tội nghiệp. Đông đi xuân đến từng bước luân hồi không có điểm dừng. Mong một bờ giếng nhưng lại không thể dừng chân . Đêm vẫn cứ dài và lạnh , ánh đèn có lúc leo lét bởi sự thờ ơ. Lúc tàn đêm là lúc tâm trí đã rã rời.
Ghé thăm blog bạn một ngày vui INRI Blogger
Trả lờiXóa