Khi chúng ta cất tiếng khóc chào đời . Cái mà một sinh linh bé nhỏ còn
chưa biết gì có được đầu tiên trên cuộc đời này: Đó là một cái tên. Một cái tên sau chín tháng
mười ngày hoặc có thể lâu hơn nữa... Sau bao nhiêu ngày suy nghĩ, đắn đo bố mẹ đã đặt cho ta. Và
từ đó cái tên gắn liền với ta. Nó sẽ theo ta đi đến hết cõi tạm trần gian. Và có thể còn lưu lại
mãi mãi... trên một tờ gia phả.
Một cái tên trong giấy khai sinh giúp ta hiện hữu. Một cái tên trong sổ
hộ khẩu giúp ta là một công dân hợp pháp. Một cái tên trong sổ điểm giúp ta có chỗ ngồi trong lớp học.
Một cái tên trong sổ lương giúp cho ta tồn tại. Một cái tên trong giấy kết hôn giúp ta có một
tổ ấm. Tên còn theo ta và đại diện cho ta ở rất nhiều nơi, nhiều chỗ mà cuối cùng là trong giấy chứng tử và nằm lại vĩnh viễn trên một bia đá lạnh lẽo.
Trong cuộc đời của mỗi chúng ta chẳng ai có thể mãi gọi tên nhau được.
Dù cho đó là người thân hay là người mà ta yêu hơn chính bản thân ta. Vì trong một đời người
chúng ta còn có biết bao nhiêu cái tên để mà gọi...Khi đau khổ ta gọi tên cha mẹ. Khi cần chia sẻ
ta gọi tên bạn bè. Khi tức giận ta gọi tên kẻ thù và khi yêu thương ta gọi người yêu dấu ... Mỗi
cái tên chỉ chiếm một phần nào đó trong tâm hồn của ta. Dù cho nó có để lại trong ta yêu thương chất
ngất hay thù hận khôn cùng...
Và ta cũng không ích kỷ mong ai đó sẽ mãi gọi tên ta. Chỉ mong sao
trong dòng đời xuôi ngược, hợp tan nếu may mắn được gặp lại nhau thì xin còn... nhớ tên nhau... mà
gọi.
Vậy chúng ta hãy sống sao cho mỗi một lần gặp gỡ là một lần còn nhớ được
tên nhau. Để một tháng ,một năm hay có thể mười năm sau gặp lại trong ký ức của mỗi người
vẫn còn hiện về một cái tên...
Hãy sống và đừng để tên của ta lẫn vào muôn vàn cái tên khác giống nó
trên đời này. Con người là hữu hạn nhưng cái tên là vô hạn... Hãy sống sao cho đến khi nhắm mắt
lìa đời vẫn được một lần...
XIN CÒN GỌI TÊN NHAU...
Pierre Marie (st)
Pierre Marie (st)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét