Vào thời Sáng thế, sau khi Thiên Chúa tạo dựng vạn vật và con người, Ngài ban cho con người quyền làm chủ và hưởng dùng. Nhưng, có một loại cây Thiên Chúa cấm con người không được ăn, đó là trái Cấm – trái cây của trí tuệ. Vậy, tại sao, tại sao Thiên Chúa không muốn cho con người ăn trái đó mà còn dựng nên cây trái đó? Chúa muốn đặt bẫy con người chăng? Con người sẽ bất phục tùng là điều sớm muộn, vì còn có Satan chung sống trên mặt đất xinh đẹp này. Thiên Chúa ác quá! Vậy tôi cứ mãi trăn trở cho chính mình? Thiên Chúa mà tôi “cảm thấy” không như vậy, Thiên Chúa của từ nhân va yêu thương. Nhưng tại sao, con người lại phải sinh ra? cơ may tìm kiếm được bình an và hoan lạc là rất mong manh, vì cái “mầm” Thiên Chúa bị “bể khổ” chèn ép, vùi lấp khó mà lớn lên được nói chi đến sinh hoa kết trái. Hay Thiên Chúa đã sai lầm? Ngài sai trong khi đa số nhân loại lại tung hô “Chúa không lầm khi Ngại dựng nên con”?
***
Sau khi Chúa Giêsu lên trời, các đặc sủng của Chúa Thánh Thần được trao ban cách ào ạt nơi trần thế. Chúng ta còn gọi thời đại này là thời đại mưa ân sủng. Khôn ngoan, Hiểu biết, Lòng tin, và chữa lành... có sẵn trên mặt đất, chúng ta chỉ việc đón nhận.“Thầy ra đi thì có lợi cho anh em... nhưng nếu Thầy đi, Thầy sẽ sai Đấng ấy đến với anh em” (Ga 16, 7). Rõ ràng, Thiên Chúa đã tạo dựng hoa trái này cho con người và chờ đợi ngày con người trưởng thành đủ để đón nhận trái cây này, con người sẽ có được hiểu biết của Thiên Chúa và kết hợp với vinh quang và quyền năng của Ngài. Ôi! con người thật ngớ ngẩn! Thiên Chúa Cha đã vì yêu mà nói trước “không được ăn cây trái đó, ngày nào các ngươi ăn trái đó, các ngươi sẽ phải chết”. Vậy mà, tổ tông đã đã bất chấp cái chết mà bất phục tùng, khước từ tình yêu của Thiên Chúa Cha để ăn bằng được trái cây đó. Và cũng thật tiếc, đến nay, đây là thời điểm Thiên Chúa muốn chúng ta lãnh nhận trái cây của trí tuệ. Nhưng hình như, lúc này chúng ta lại không cần đến nó, chúng ta sợ nó, chúng ta có tư duy và kiến thức của chính mình. Thực sự con người thấy run sợ trước sự khôn ngoan, hiểu biết, và lòng tin vào Thiên Chúa. Biết Thiên Chúa, con người mất hết tất cả những gì chúng ta coi là có, là của mình. Thật khó lắm, khó lắm! Và Thiên Chúa cứ phải kiên nhẫn chờ đợi.
***
Sau khi Chúa Giêsu về trời, theo lời dạy của Thầy Chí Thánh, các tông đồ và một số người phụ nữ, cùng Đức Maria trở về nơi trú ngụ “đồng tâm nhất trí, chuyên cần cầu nguyện”. Lúc này, họ không còn muốn trở về quê quán và gia đình, họ chỉ tin tưởng và mong chờ vào điều “ít lâu nữa”“sẽ có lợi hơn cho anh em” mà Chúa Giêsu đã hứa. Hoàn toàn phó thác cho Chúa, thì “bùm” Thần Khí Chúa tràn đầy trên họ. Họ bắt đầu sự hiểu biết đầy khôn ngoan và mạnh mẽ, các tông đồ “đạp bung cửa mà đi”. Tất cả, họ bát đầu một cuộc đời mới, sống cho Chúa Giêsu và chết cũng vì Chúa Giêsu.
Uớc ao của con là được thuộc về Chúa. Lạy Chúa Thánh Thần! Bạn thân chí ái của linh hồn chúng con! xin hãy đến đổi mới chúng con.
***
Sau khi Chúa Giêsu lên trời, các đặc sủng của Chúa Thánh Thần được trao ban cách ào ạt nơi trần thế. Chúng ta còn gọi thời đại này là thời đại mưa ân sủng. Khôn ngoan, Hiểu biết, Lòng tin, và chữa lành... có sẵn trên mặt đất, chúng ta chỉ việc đón nhận.“Thầy ra đi thì có lợi cho anh em... nhưng nếu Thầy đi, Thầy sẽ sai Đấng ấy đến với anh em” (Ga 16, 7). Rõ ràng, Thiên Chúa đã tạo dựng hoa trái này cho con người và chờ đợi ngày con người trưởng thành đủ để đón nhận trái cây này, con người sẽ có được hiểu biết của Thiên Chúa và kết hợp với vinh quang và quyền năng của Ngài. Ôi! con người thật ngớ ngẩn! Thiên Chúa Cha đã vì yêu mà nói trước “không được ăn cây trái đó, ngày nào các ngươi ăn trái đó, các ngươi sẽ phải chết”. Vậy mà, tổ tông đã đã bất chấp cái chết mà bất phục tùng, khước từ tình yêu của Thiên Chúa Cha để ăn bằng được trái cây đó. Và cũng thật tiếc, đến nay, đây là thời điểm Thiên Chúa muốn chúng ta lãnh nhận trái cây của trí tuệ. Nhưng hình như, lúc này chúng ta lại không cần đến nó, chúng ta sợ nó, chúng ta có tư duy và kiến thức của chính mình. Thực sự con người thấy run sợ trước sự khôn ngoan, hiểu biết, và lòng tin vào Thiên Chúa. Biết Thiên Chúa, con người mất hết tất cả những gì chúng ta coi là có, là của mình. Thật khó lắm, khó lắm! Và Thiên Chúa cứ phải kiên nhẫn chờ đợi.
***
Sau khi Chúa Giêsu về trời, theo lời dạy của Thầy Chí Thánh, các tông đồ và một số người phụ nữ, cùng Đức Maria trở về nơi trú ngụ “đồng tâm nhất trí, chuyên cần cầu nguyện”. Lúc này, họ không còn muốn trở về quê quán và gia đình, họ chỉ tin tưởng và mong chờ vào điều “ít lâu nữa”“sẽ có lợi hơn cho anh em” mà Chúa Giêsu đã hứa. Hoàn toàn phó thác cho Chúa, thì “bùm” Thần Khí Chúa tràn đầy trên họ. Họ bắt đầu sự hiểu biết đầy khôn ngoan và mạnh mẽ, các tông đồ “đạp bung cửa mà đi”. Tất cả, họ bát đầu một cuộc đời mới, sống cho Chúa Giêsu và chết cũng vì Chúa Giêsu.
Uớc ao của con là được thuộc về Chúa. Lạy Chúa Thánh Thần! Bạn thân chí ái của linh hồn chúng con! xin hãy đến đổi mới chúng con.
Muối Biển (18/8/2010)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét