Đúng là hỏi có vẻ ngược đời. Bốn thánh sử
đều kêu gọi thiết tha, trong năm B này, Tin Mừng Máccô khẳng định: “Hãy
dọn sẵn con đường của Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi” (Mc
1,3).
Rõ ràng là người nghe, người đọc… là tôi chứ còn ai vào đây nữa ???
Nhưng nhìn vào thực tế chúng tôi tự hỏi rằng sau hơn 30 lần dọn đường
bở hơi tai… tại sao Chúa chẳng chịu đi vào con đường của mình nhỉ???
Thế là tôi cứ phải lủi thủi một mình lê bước trên con đường lữ thứ trần gian!!!
Một mình một bóng…
Nói là Chúa đồng hành với mình… nhưng tại sao tôi chẳng thấy Chúa cùng đi với mình nhỉ???
Vậy thì chắc là tôi phải xét lại xem tôi đã dọn đường thế nào???
Tất nhiên là tôi đã dọn đường bằng nhiều cách:
Nào là hy sinh, hãm mình
Nào là nghe giảng
Nào là tĩnh tâm
Nào là xưng tội
Nào là xung phong làm việc tông đồ, bác ái…
Nào là nghe giảng
Nào là tĩnh tâm
Nào là xưng tội
Nào là xung phong làm việc tông đồ, bác ái…
Nhiều như vậy… tại sao Chúa vẫn chẳng thèm ngó ngàng gì tới công phu
dọn đường đổ mồ hôi, sôi nước mắt của mình!!! không lẽ biến thành công
cốc hay sao?
Thôi đúng rồi…
Tất cả những công cuộc dọn đường trên tôi đã thực hiện với tâm hồn của một tên làm công… làm cho xong một bổn phận Giáo hội dạy.
Vì vậy, khi Mùa Vọng trôi qua thì những công cuộc dọn đường có vẻ đầy
gian khổ đó cũng như làn khói lam chiều bay theo Mùa Giáng Sinh tưng
bừng mà tan biến vào hư không.
Vậy, nếu TÔI không ra tay dọn đường thì ai sẽ là người dọn đường đây?
Câu trả lời có thể gây sốc cho nhiều độc giả: chính Chúa chứ còn ai.
Chúng ta thử phân tích nhé.
Giả sử tôi đã khổ công dọn thành con đường êm như nhưng, mượt như tơ
để ông Chúa cao sang hiển vinh tới… như một ông vua tới nhà bần cố nông.
Thế thì ông vua đó sướng qua nhỉ… chẳng phải bận một chút móng tay…
Ồ, nhưng nếu như thế thì lại trái với phương châm của Đấng Cứu Thế:
Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng làđể phục
vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người” (Mt 20,28).
Vậy thử hỏi ai là người dọn đường đây?
Người phục vụ hay người được phục vụ???
Tất nhiên là người phục vụ rồi…
Như vậy, chúng ta có thể khẳng định rằng: Chính Chúa là người dọn đường để chúng ta đi một cách thoải mái, hạnh phúc và bình an.
Chúa dọn đường lúc nào???
Ngay từ khi tôi còn trong lòng mẹ, Chúa đã dọn cho tôi một con đường thẳng tắp, thênh thang…
“Trước khi cho ngươi thành hình trong dạ mẹ, Ta đã biết ngươi; trước
khi ngươi lọt lòng mẹ, Ta đã thánh hoá ngươi, Ta đặt ngươi làm ngôn sứ
cho chư dân” (Gr 1,5).
Rõ ràng là Chúa đã dọn đường cho tôi trước khi ngươi lọt lòng mẹ.
Phaolô về sau đã tái khẳng định:
Trong Đức Kitô,
Người đã chọn ta
trước cả khi tạo thành vũ trụ,
để trước thánh nhan Người,
ta trở nên tinh tuyền thánh thiện,
nhờ tình thương của Người. (Ep 1,4)
Người đã chọn ta
trước cả khi tạo thành vũ trụ,
để trước thánh nhan Người,
ta trở nên tinh tuyền thánh thiện,
nhờ tình thương của Người. (Ep 1,4)
Phaolô còn dìu tôi trở về mãi tận thuở bình minh của thế giới: trước cả khi tạo thành vũ trụ.
Thì ra Chúa đã dọn sẵn cho tôi từ muôn thuở chứ không phải chỉ tính
từ khi tôi còn trong lòng mẹ hay khi tôi xuất hiện trên đời này!!!
Chúa dọn cho tôi bằng cách nào?
Ta đã biết ngươi: Vì ngươi là con yêu dấu của Ta do chính Ta sinh ra ngươi (Ga 1,13).
Ta đã thánh hoá ngươi: bằng Thánh Thần tình yêu và sức mạnh của Ta.
Tóm lại, mỗi khi Mùa Vọng tới, thay vì hò hét nhau dọn đường khản cả
cổ, đổ mồ hôi… chúng ta tận dụng cơ hội này để tái khẳng định: Chính
Chúa đã sinh ra tôi, đã yêu thương tôi từ muôn thuở, đã tuôn đổ Thần Khí
tràn đầy sức mạnh vào lòng tôi.
Để từ nay tôi sống trong tâm tình người con yêu dấu của Ngài, tập
sống với sức mạnh Thánh Thần ngay trong đời sống thường ngày của mình.
Có như thế công trình dọn đường của Chúa cho tôi mới không uổng công,
có như thế công trình dọn đường của Chúa mới mang lại cho tôi một cuộc
sống dồi dào, hạnh phúc, bình an như lòng mục tử nhân lành mong ước:
“Phần tôi, tôi đến để cho chiên được sống vàsống dồi dào” (Ga 10,10).
Lung Linh
Theo EMTY
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét