Cứ mỗi dịp Noel về, cái thói quen cố hữu đến một nơi không người, dừng mọi cuộc điện thoại lại được thực hiện. Rời xa thành phố đầy ánh đèn, loa đài... trở lại khu rừng mùa đông của tâm hồn, nhìn ngắm ánh sao sáng trên cao, đối diện với cái rét tê người dù đã được chuẩn bị áo lạnh, nó mong chờ giây phút mà từng hồi chuông đổ dồn, báo giờ phút Chúa đến. Từ lần gặp gỡ đó, nó đã đem hoàn toàn sự tan nát, nghèo nàn,...mà chờ đợi được xoa dịu, chữa lành.
Khoảng cách
VRNs (25.12.2011) –
Cuộc sống có nhiều loại khoảng cách và nhiều kiểu khoảng cách. Có thể
là thời gian, không gian, giai cấp, địa vị, trình độ, quan niệm,… Có
những khoảng cách hữu hình và có những khoảng cách vô hình.
Mùa Vọng chúng ta được kêu gọi san bằng
núi đồi, lấp đầy thung lũng, uốn thẳng đường cong để rút ngắn khoảng
cách. Giáng sinh là lúc thực sự phải rút ngắn các khoảng cách vì chính
Con Thiên Chúa đã thực hiện điều đó.
Trời và đất cách nhau vòi vọi, thăm thẳm.
Tư tưởng của Chúa và tư tưởng của loài người còn cách nhau xa hơn, thậm
chí tư tưởng của Chúa còn hoàn toàn trái ngược với tư tưởng của loài
người. Ngài là Thiên Chúa, còn chúng ta chỉ là bụi cát, là tội đồ khốn
nạn và đáng án tử, đáng lẽ chúng ta phải nài xin Ngài trước, thế nhưng
Ngài đã tự hạ mình trước, Ngài mặc lấy xác phàm nên giống chúng ta hoàn
toàn (trừ tội lỗi), bị hất hủi, bị xua đuổi. Một Thiên Vương mà phải
sinh ra trong một đêm tối tăm ở nơi hôi tanh như vậy, chắc hẳn không còn
nơi nào tồi tệ hơn hang chiên lừa nơi cánh đồng vắng.
Mọi thời, mọi nơi và mọi lúc, khoảng cách
giàu – nghèo là khoảng cách vừa vô hình vừa hữu hình, rất rõ nét. Ngôi
Hai Thiên Chúa đã chấp nhận sự nghèo khó và hèn hạ như vậy hoàn toàn chỉ
vì chúng ta, để cứu độ chúng ta. Chúng ta đang là những tử tội mà được
trắng án, hóa thành con cái của Ngài. Mọi khoảng cách giữa Ngài và chúng
ta không chỉ được rút ngắn tối đa mà còn được xóa bỏ.
Chúng ta biết rõ mười mươi như vậy nhưng
có thể chúng ta “biết để mà biết, nghe để mà nghe, đọc để mà đọc”, vì
chuyện áp dụng và thực hành thì có lẽ còn xa vời lắm!
Trong mấy ngày qua, khi chúng ta chuẩn bị
đón Đệ nhất Hàn vương Giêsu, tin tức quốc nội và quốc ngoại đưa nhiều
tin “nóng bỏng” liên quan khoảng cách giàu – nghèo.
Nhà lãnh đạo “thân yêu” Kim Jong-il của
Triều Tiên qua đời. Người ta muốn ướp xác ông bằng loại thuốc đặc biệt
nhất để hậu thế còn được chiêm ngưỡng dung nhan ông. Cha ông là chủ tịch
Kim Nhật Thành cũng đã được ướp xác. Thế nhưng, dù khoa học tiến bộ,
người ta vẫn chưa có loại thuốc ướp xác “độc đáo” như người Hy Lạp cổ
đại. Xác ướp của các Pharaon trong kim tự tháp đã 4.000 năm qua mà vẫn
còn nguyên, không cần ai “chăm sóc”. Ở nước này hay nức nọ, ngay cả Việt
Nam, chúng ta cũng đã biết có những xác ướp cả ngàn năm mà vẫn nguyên
vẹn hình hài.
Tần Thủy Hoàng của Trung quốc đã tuyển
mỗi ngày 70 ngàn công nhân để xây dựng lăng tẩm cho riêng mình trong
suốt 30 năm. Không biết ông ra lệnh hay trả công, nếu tính công thì số
ngân khoản quá lớn, và dù không trả công thì chi phí xây dựng lăng tẩm
cũng rất lớn. Đó là cái ngông của những con người ác tâm. Ngày nay cũng
vẫn có, nhưng thời @ nên người ta tinh vi hơn với kiểu ác tâm tân kỳ
hơn!
Ngày nay, người ta muốn ướp xác thì hàng
năm phải có người “chăm sóc”, chi phí mỗi năm lên tới cả triệu USD. Mà
chỉ có các “ông kia, bà nọ” mới muốn làm và có thể có “quyền” làm điều
đó. Người nghèo có mơ cũng không thấy. Một chi phí không nhỏ so với ngân
sách quốc gia. Nhưng xét cho cùng, ướp xác để làm gì? Càng giàu hoặc có
địa vị thì người ta càng sợ chết, vì sợ nên người ta muốn trấn át nỗi
sợ bằng cách “tưởng tượng” ra cảnh hậu thế “tôn sùng” mình khi mình đã
xuôi tay nhắm mắt – gọi là “an nghỉ ngàn thu”. Xác an nghỉ mà tâm hồn có
an nghỉ hay không?
Còn EVN (Điện lực Việt Nam), lương tháng
của một nhân viên văn phòng là 30 triệu VNĐ. Các ngành nghề khác chỉ vài
triệu, khổ nhất vẫn là giới lao động nghèo và các công nhân, họ phải
đầu tắt mặt tối, “làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm, làm thêm giờ
nghỉ”, thế mà cuộc sống của họ vẫn chật vật, thiếu trước hụt sau. Mỗi
dịp lễ, tết, họ càng “đau đầu” khi phải làm bài toán chia mãi mà không
có dư số.
Mới đây, tôi dạo qua mấy nhà sách Công
giáo và ngạc nhiên khi “tò mò” ngó thử một số hàng thấy giá tiền quá
cao. Một chiếc Chén Lễ giá 10 triệu VNĐ, còn một chiếc Mặt Nhật giá tới
44 triệu VNĐ. Những câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi. Anh bạn cùng đi
với tôi có vẻ trầm ngâm và hỏi vu vơ: “Có cần phải mắc tiền vậy không? Chúa có cần như vậy không?”. Tôi cười… trừ! Thực sự tôi chỉ biết làm toán trừ chứ không biết làm các phép tính khác…
Các nhà thờ, các tu viện, và nhiều gia đình, đâu đâu cũng thấy làm
hang đá. Nhiều nơi làm hang đá “sang trọng” quá, mang tính trang trí và
nặng hình thức, mất ý nghĩa đích thực. Nếu cứ theo “tinh thần thời đại”,
chúng ta có thể cho Chúa sinh ra ở khách sạn 5 sao mới phù hợp, bên
cạnh không là chiếc đèn dầu lù mù mà là những bóng cao áp sáng chói,
không còn chiên lừa mà là lò sưởi hoặc máy điều hòa không khí, không có
các mục đồng vây quanh mà là các đại gia sang trọng,…
Thật vậy, nhiều nơi làm hang đá không làm
nổi bật Chúa Giêsu, Đức Mẹ Maria và Đức Thánh Giuse, mà chỉ thấy nổi
bật những cái phụ. Tôi chợt tự vấn: “Còn hang-đá-tâm-hồn của tôi thì sao? Có làm nổi bật Chúa Hài Đồng hay làm nổi bật chính mình và những phụ kiện khác?”
Lạy Chúa Hài Nhi, Ngài là Ngôi Lời,
Ngài đến và Ngài không chỉ nói mà còn làm hơn những điều Ngài nói. Ngài
chịu nghèo để chúng con giàu sang, Ngài đau khổ để chúng con hạnh phúc,
Ngài chịu hèn hạ để nhân vị chúng con được tôn trọng, Ngài đến để phục
hồi nhân phẩm cho chúng con,… Ngài đã làm những gì khiêm nhường nhất để
nêu gương cho chúng con. Xin giúp chúng con biết dám “ngược đời” như
Ngài, biết chia sẻ yêu thương để tỏa ánh sáng đức tin, ánh sáng hy vọng,
ánh sáng cứu độ đến mọi người, nhất là những người nhỏ bé nhất trong xã
hội. Xin Hài Nhi Giêsu đến ngự trong hang-đá-tâm-hồn-nghèo của mỗi
chúng con, bây giờ và mãi mãi, và xin giúp chúng con rút ngắn mọi khoảng
cách. Chúng con cầu xin nhân Danh “Đệ nhất Hàn vương” Giêsu Kitô, Thiên
Chúa của chúng con. Amen.
TRẦM THIÊN THU