Mấy ngày này, mình đi nhiều, nhìn nhiều, thấy nhiều ở cái xứ sở khác với xứ sở quê mình. Khí hậu ở đây oi bức lắm, nắng, khói xe, tiếng ồn... trên 3 chặng xe bus đêm, mình ra đến biển. Đón cái gió biển mát rượi mà chẳng muốn quay trở lại cái thành phố mình phải quay lại. Thế mới biết mùa Chay là chấp nhận điều không mong muốn, nhưng phải qua nó mình mới trở về nhà Cha mình được. Mình thích cái cảm giác một mình trước biển, chỉ một mình thôi. Cứ mỗi mùa Chay về, bọn mình hay bảo nhau: ráng chờ đợi Phục sinh, và chờ đợi. Chờ đợi đã thành thói quen. Đôi khi quá mệt mỏi, đôi mắt có ríu lại nhưng lại nhanh chóng được đánh thức bằng tiếng thì thầm của nội tâm.
Sang tuần, mình về nhà rồi, sẽ gặp lại mọi người thân quen cùng nhau hát: Chúa trong lòng con...