Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Hy vọng một ngày



Từng ngày, từng ngày, sau giờ làm việc tôi lang thang trên mạng để tìm một chút hy vọng. Tôi tìm một cái gì đó mà chính tôi cũng vu vơ không biết. Nếu như tôi của mười năm về trước, chắc có lẽ, giờ tôi cũng giống các anh chị. Nhưng cuộc sống của tôi giờ chỉ bó hẹp trong công việc kiếm sống, lo cho con và mong muốn báo hiếu chút gì cho bố mẹ. Con người tôi đã cằn cỗi như cây bàng gồng mình lên chịu đựng giá buốt của thiên nhiên. Cái giá buốt đó đã làm chết đi một nhiều nhánh cây mà tôi tự hào vươn lên trong quãng tuổi sinh viên.
Khi tôi gặp anh, dù biết anh đang đi chính con đường mà tôi ấp ủ. Nhưng thời cuộc không còn trong suốt, ngọc – đá lẫn lộn, tôi và anh lẳng lặng chờ tìm hiểu về nhau. Rồi việc gì đến cũng đã đến, con đường tôi và anh gặp nhau tại một vùng biển xa xa. Anh đã đánh thức ơn gọi trong tôi từ lâu bị ngủ vùi bởi sự khắc nghiệt của thời tiết. Và rồi anh lại đi tiếp con đường của anh đã lựa chọn để lại tôi với nỗi cảm phục và biết ơn.
Tôi mong một ngày nào đó, khi quê hương tôi bình yên, anh chị, tôi và con gái được bình an nhìn ngắm kỳ công của Cha đã tạo dựng và chúc phúc. Hy vọng ngày đó mau đến, nhưng trước mắt đêm dài của mùa đông vẫn cần lắm những cây đuốc hy sinh máu và tự do để xua tan bóng tối của Sự Chết.

Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2012

Lửa


Tim em cháy
ngọn lửa của mặt trời.
thiêu đốt vụ trụ anh
Nhưng anh chỉ dành cho em một nửa
Ngọn lửa thòm thèm
Râm rỉ
Lại đợi 
bùng lên
Hp 15.04.2012

Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2012

Thánh Vịnh 103


Chúa là Đấng từ bi nhân hậu,
Người chậm giận và giàu tình thương,
chẳng trách cứ luôn luôn,
không oán hờn mãi mãi.
Người không cứ tội ta mà xét xử,
không trả báo ta xứng với lỗi lầm.
Như trời xanh trổi cao hơn mặt đất,
tình Chúa thương kẻ thờ Người cũng trổi cao.
như đông đoài cách xa nhau ngàn dặm,
tội ta đã phạm, Chúa cũng ném thật xa ta.
Như người cha chạnh lòng thương con cái,
Chúa cũng chạnh lòng thương kẻ kính tôn.
Người quá biết ta được nhồi nắn bằng gì,
hẳn Người nhớ: ta chỉ là cát bụi.
Kiếp phù sinh, tháng ngày vắn vỏi,
tươi thắm như cỏ nội hoa đồng,
một cơn gió thoảng là xong,
chốn xưa mình ở cũng không biết mình.
Nhưng ân tình Chúa thiên thu vạn đại,
dành cho kẻ nào hết dạ kính tôn.
Người xử công minh cả với đời con cháu,
Người nổi giận, giận trong giây lát,
nhưng yêu thương, thương suốt cả đời.
Lệ có rơi khi màn đêm buông xuống,
hừng đông về đã vọng tiếng hò reo.


  Ngày 30-04-2000, trong bài giảng Lễ phong Hiển Thánh cho chị, Đức Giáo Hoàng Gioan Phalo II nói : Nữ tu Faustina là quà tặng mà Thiên Chúa ban Cho thời đại Chúng ta...”. “Nhân loại sẽ không tìm thấy được sự bình an cho đến khi hết lòng quay về Lòng Thương Xót Chúa” (Nhật ký trang 132). Đức Giáo Hoàng kết thúc bài giảng hướng về chị Faustina như sau : “Thưa chị Faustina, một quà tặng mà Thiên Chúa ban cho thời đại chúng tôi, một quà tặng từ đất nước Ba Lan cho toàn thể Hội Thánh, xin cho chúng tôi biết được chiều sâu của Lòng Thương Xót Chúa ; Xin cho chúng tôi có một kinh nghiệm sống động và làm chứng về Lòng Thương Xót ấy cho anh chị em chúng tôi. Ước gì sứ điệp về ánh sáng và niềm hy vọng của chị lan toả khắp thế giới, bằng cách thúc đẩy người tội lỗi hoán cải, xoá bỏ mọi tranh chấp, hận thù cùng dẫn đưa mọi cá nhân, và quốc gia đến việc thực thi tình huynh đệ. Hôm nay, khi cùng chị hướng nhìn lên khuôn mặt của Đức Kitô sống lại, ước gì chúng tôi lấy làm của mình lời cầu nguyện tin tưởng phó thác của chị và nói lên với niềm hy vọng vững vàng : “Lạy Chúa Giesu Con Tín Thác Vào Chúa”